Chương 32
Edit: riri_1127
Chương 32
Lúc Nguyễn Thừa Nghiệp xuống lầu, trong phòng khách đã không còn một bóng người, sau đó ông nhíu nhíu mày quay người bước lên lầu trở lại.
Giày da phát ra âm thanh chói tai khi bước trên sàn gỗ cứng, tựa như tâm trạng hiện tại của ông.
Khi Bạch Tâm Tâm trở lại phòng ngủ, bà thấy chồng mình đang nửa dựa vào giường đeo kính đọc một số tài liệu hợp đồng, biết vợ đi vào ông cũng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua. Đôi mắt hàng mày kia rất giống con trai, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc và trầm ổn hơn Nguyễn Tự Bạch rất nhiều.
Thấy chồng không để ý tới mình Bạch Tâm Tâm cũng không lên tiếng, bà vén chăn nằm lên giường sau đó nghiêng người chỉ để lại cho ông một tấm lưng, im lặng tắt đèn đi ngủ.
Nguyễn Thừa Nghiệp lại nhăn mày, nhưng cũng chả nói gì.
Ước chừng qua mười phút, cuối cùng ông cũng đặt tài liệu lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống, trong phòng chìm vào trong bóng tối.
"Hôm nay nó về làm gì?" Cuối cùng Nguyễn Thừa Nghiệp vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
Thật ra Bạch Tâm Tâm không ngủ nhưng bà không muốn để ý đến ông.
Nguyễn Thừa Nghiệp lay vợ một phát, "Chả phải nói sẽ không quay lại nữa sao, bây giờ trở về làm gì vậy!"
Vừa nghe đến lời này Bạch Tâm Tâm liền bốc hỏa, vội vàng bật dậy bật đèn, tức giận nhìn chồng, "Im miệng! Ông làm sao vậy, con không có quay về tìm ông."
Nguyễn Thừa Nghiệp không nói gì.
Bạch Tâm Tâm đợi cả buổi cũng không thấy chồng mở miệng, cuối cùng nhịn không được nên đã nói lý do hôm nay con trai trở về cho ông biết.
Tuy A Tự không chịu nói nhưng làm sao bà có thể giấu giếm mãi, giữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ hóa giải chiến tranh lạnh, chứ cứ tiếp tục như vậy thì cái nhà này sớm muộn gì cũng sẽ ly tán.
Sau khi nghe xong Nguyễn Thừa Nghiệp cau mày, hồi lâu không nói lời nào.
"Học vấn và công việc thế nào, ở nhà bố mẹ làm cái gì, có bao nhiêu anh chị em?" Ông hỏi ba câu cùng lúc.
Kiểu hỏi nghẹt thở này làm cho Bạch Tâm Tâm tức đến trợn trắng mắt, "Ông có thể đừng thực dụng như vậy được không, cưới một cô gái bình thường thì có thể khiến nhà này nghèo đi sao?"
Nguyễn Thừa Nghiệp hừ một tiếng: "Không môn đăng hộ đối sớm muộn gì cũng chia tay."
"Muốn môn đăng hộ đối thì ông lấy đi, chẳng phải ông thích con gái nhà họ Tống ư, ông đi mà lấy!"
"Tôi cho ông biết nhé Nguyễn Thừa Nghiệp, A Tự thích ai thì lấy người đó, nếu ông muốn tạo quan hệ kết thông gia thì chúng ta ly hôn, muốn liên hôn thì ông và nhà họ Tống tự liên!"
Nói đến đoạn sau Bạch Tâm Tâm gần như hét lên.
Đã lâu lắm rồi Nguyễn Thừa Nghiệp chưa thấy vợ mình kích động như vậy, ông bị bà hù sửng sốt một hồi lâu.
"Bà nói cái gì vậy, tôi chỉ bảo thằng bé xem thử chứ có bắt liên hôn thật đâu."
Nói đến đây cái ông cũng đau đầu.
Bạch Tâm Tâm cười lạnh: "Ông cáo già thế nào tôi còn không rõ sao?"
"Tôi vẫn là nói câu đó, A Tự thích là được."
"Ông còn không rõ tính tình thằng bé sao? Nếu ông ép nó thì chắc chắn cái nhà này sẽ tan đàn xẻ nghé, nếu vậy tôi sẽ theo con, dù sao cũng là do ông ép đấy."
Đột nhiên ánh mắt của Nguyễn Thừa Nghiệp trở nên sắc bén, "Bà nói cái gì!"
Bạch Tâm Tâm cũng không sợ, vì chuyện này mà thời gian qua cả nhà không được yên ổn.
Bà hờ hững nói: "Tôi vẫn như cũ, con trai tôi thích kiểu phụ nữ nào là quyền tự do của nó, ông không có tư cách xen vào chuyện cưới xin, nếu muốn con gái nhà họ Tống làm con dâu thì ông có thể tự cưới, tôi sẽ cho ông tự do."
"Bà nói vậy mà coi được sao!"
"Tôi để ông tìm nhà môn đăng hộ đối còn không phải là vì ông sao, không nói ai xa lạ, lúc đó hai chúng ta đến với nhau cũng vậy mà nhỉ?"
Quả thực Nguyễn Thừa Nghiệp cũng bị bà làm cho tức chết.
Bạch Tâm Tâm cười haha: "Nếu như năm đó không phải ông bỉ ổi thì xem thử tôi có lấy ông không!"
Vừa nhắc đến chuyện này Nguyễn Thừa Nghiệp lập tức quỳ xuống, quỳ rất tự nhiên thuần thục, "Vợ, tôi sai rồi mà."
Ai có thể ngờ lão cáo già thống trị giới đầu tư mạo hiểm nhiều năm trước ở trước mặt vợ lại có bộ dạng này.
Bà nói những lời này cũng không phải để cãi nhau, Bạch Tâm Tâm lại khôi phục vẻ mặt hòa nhã như trước, giữ chặt tay chồng: "Ông không thể nhìn chúng ta hạnh phúc thì cho rằng chỉ có môn đăng hộ đối mới vui vẻ."
"Từ nhỏ đến lớn A Tự nghe lời ông còn chưa đủ sao, mới hơn mười tuổi một thân một mình học ở nước ngoài, hai ta lo làm việc một năm sang thăm chả được mấy lần, ông biết tôi áy náy bao nhiêu không?"
"Nhiều năm như vậy mà cũng không thấy bên cạnh nó có người phụ nữ nào, mấy lời đồn của phóng viên đều bị phủi bỏ, thằng bé làm việc như một cái máy mà không có tình cảm. Mấy năm nay vất vả mới yêu đương được, còn ông thì tốt rồi, bắt con nó đi liên hôn."
"Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, nếu ông ngăn trở thì đời này có khả năng thằng bé sẽ sống trong cô độc."
"Tôi thấy con rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, có thể nhìn ra thằng bé rất chân thành với người ta, lại còn là mối tình đầu đương nhiên sẽ khắc sâu trong lòng, nếu ông ép buộc thì hai ta cũng không yên ổn đâu."
"Chúng ta cũng đừng nên can thiệp nữa, con cháu đều có phúc của con cháu, lấy môn đăng hộ đối, tài sản tương ứng làm chuyện lục đục với nhau mỗi ngày không mệt mỏi sao?"
"Dù sao thì những năm này tôi cũng cảm thấy quá mệt rồi, tôi không muốn con giống chúng ta nữa."
Nghĩ tới đây mặt bà đỏ rần vì tủi thân, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Nguyễn Thừa Nghiệp thở dài, không nói gì.
Thấy chồng im lặng Bạch Tâm Tâm biết đã có hy vọng, bà lại tiếp tục nói: "Nếu không phải Triêu Ngôn đã yêu đương thì tôi cũng nghi hai đứa nó lắm... Ông nhìn xem, có thể không lo được sao?"
Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."
Nói thật ra ông cũng từng bận tâm điều này, dù sao thì hai thằng bé này cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, học cùng trường ở nước ngoài, tại đó tư tưởng cởi mở như vậy... Nói không lo nghĩ là giả dối.
"Thì vậy đó, bây giờ khó lắm con nó mới thích một người phụ nữ, nếu ông không đồng ý lỡ con đau thấu tim không bao giờ... nữa thì làm sao bây giờ?"
"Nhà họ Nguyễn các người toàn là giống si tình, nếu vì sự ngăn cản của chúng ta mà để lại tiếc nuối ắt hẳn con sẽ rất hận."
Nguyễn Thừa Nghiệp trầm mặc.
Thật ra không phải ông không nghĩ đến vấn đề này, từ khi Nguyễn Tự Bạch từ chối yêu cầu đi gặp con gái nhà họ Tống, hai người đã gây nhau rất căng thẳng.
Chính ông cũng chỉ có lòng tốt, không ngờ tiểu tử này lại không biết điều như vậy, không cảm kích thì thôi đi, còn nói cái gì mà ông đang ép nó đoạn tuyệt quan hệ?
Ông cũng không nhớ rõ làm sao lại cãi ầm lên, chờ đến khi kịp phản ứng thì hai bố con đã huyên náo gà chó không yên rồi.
Tiểu tử thối này...
Cả đời ông chỉ có một đứa con thì có thể hại nó sao?
Sau khi con trai dọn đi ông cũng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ông là chủ cả gia đình thì đương nhiên không thể tìm con trước, nếu không thì ông còn uy nghiêm gì nữa?
Thật ra sau này ông cũng thỏa hiệp rồi, nếu như Nguyễn Tự Bạch trở về còn ông quên chuyện đó đi nhưng không ngờ con trai thực sự đi luôn!
Điều này... hoàn toàn khác với những gì ông nghĩ.
Càng nghĩ trong lòng Nguyễn Thừa Nghiệp càng bế tắc, cũng không biết trút giận lên ai.
"Cô gái đó... bà gặp chưa?"
Im lặng một lúc lâu ông mới giả vờ không để ý rồi đặt câu hỏi.
Phiền muộn của Bạch Tâm Tâm lập tức được đả thông, tâm trạng tồi tệ tích tụ như lớp tro xám trong một thời gian dài được nước mưa gột rửa sạch sẽ, thậm chí bây giờ bà còn cảm thấy trong lành mát mẻ hơn không ít.
Bà biết chồng mình đã nhượng bộ rồi.
"Tháng trước ở rạp phim Vạn Mạn tôi có gặp một lần, nhưng con chưa cho tôi thấy mặt đã kéo người ta chạy."
Nói đến đây bà lại cảm thấy khó chịu, bà cũng không muốn làm gì cô gái đó đâu mà Nguyễn Tự Bạch lại phải chạy trốn chứ?
Bà cũng không phải quái vật ăn thịt người, ngược lại lúc trở về bà còn rất vui nữa là đằng khác.
Ít nhất có thể chứng minh con trai bà và Triêu Ngôn...
Cùng lúc này một vị CEO họ Lục nào đó đang tăng ca tại tập đoàn Lục Ý bị hắt xì, vẻ mặt anh ấy mờ mịt, là ai đang nhớ đến mình vậy nhỉ?
Nghe được câu này lông mày Nguyễn Thừa Nghiệp lại nhăn lại, "Một tháng rồi sao bà không nói với tôi?"
Bạch Tâm Tâm liếc chồng, "Chả phải ông thích Tống Ý Vi sao, nói làm gì để trong lòng ông buồn phiền!"
Tống Ý Vi, con gái út nhà họ Tống, là đối tượng kết hôn hai tháng trước bố Nguyễn giới thiệu cho Nguyễn Tự Bạch.
Chỉ có điều Nguyễn Tự Bạch từ chối rất quyết liệt, ngay cả ảnh chụp cũng không liếc mắt nhìn, đêm đó bởi vì việc này mà hai bố con mâu thuẫn thiếu chút nữa đánh nhau.
Sau đó Nguyễn Tự Bạch chuyển đi.
Nguyễn Thừa Nghiệp: "Đã như vậy vậy thì mời bố mẹ bên đó ăn một bữa cơm đi!"
Ông cũng biết sợ chứ. Bây giờ ngày nào mẹ ông cũng tâm tâm niệm niệm cằn nhằn khóc rống hết nước mắt đấy, còn vợ thì cũng không yên, suốt ngày chường bộ mặt sưng xỉa ra nhìn ông, mệt mỏi.
Quá mệt mỏi
Về sau Nguyễn Tự Bạch yêu lấy ai lấy ai, đối phương không phải con trai là được!
Ông thầm nghĩ chỉ muốn nhanh khôi phục lại về khoảng thời gian nồng nhiệt cùng vợ con.
Bạch Tâm Tâm suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói: "A Tự chỉ bảo tôi đi một mình."
Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."
Đã hối hận, xóa vế con đi ông chỉ muốn vợ thôi.
**
Lúc Nguyễn Tự Bạch nói chuyện này cho Du Nguyệt, Du Nguyệt đang ăn điểm tâm.
Cô liếc nhìn bố mẹ bên cạnh rồi đứng dậy đi ra ban công.
"Có sớm quá không?" Dù sao bọn họ cũng chỉ mới quen biết có một tháng, còn quá sớm.
Du Nguyệt không muốn nhanh như vậy, cô muốn từ từ cái kiểu nước chảy thành sông.
Nguyễn Tự Bạch đáp: "Anh thấy vậy tốt mà."
Du Nguyệt gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ rồi nói: "Từ từ đi."
Từ khi biết nhau đến lúc yêu đương đến lúc hôn môi rồi gặp người lớn chỉ trong vòng một tháng, chẳng biết tại sao trong lòng cô có chút bối rối.
Cô còn chưa nghĩ tới bước kết hôn.
Vì chưa đến mức đó, nên việc có gặp phụ huynh hay không cũng không quan trọng.
Hơn nữa sau khi bố mẹ cô biết thân phận của Nguyễn Tự Bạch đã im lặng rất lâu, Du Nguyệt cũng không biết đây có phải là điềm xấu hay không.
Bên kia trầm mặc một hồi, lúc sau Nguyễn Tự Bạch mới nói: "Buổi chiều chúng ta gặp mặt nhé."
"Không biết em đi được không."
Trong lòng Nguyễn Tự Bạch có chút dự cảm chẳng lành, "Làm sao vậy?"
"Bố mẹ em biết thân phận của anh rồi."
"Không hài lòng ư?"
"... Hình như là vậy."
"..."
"Buổi chiều gặp, anh sẽ ở cổng chung cư chờ em."
Du Nguyệt nói nhỏ, "Em sẽ cố!"
Vừa cúp điện thoại còn chưa trở lại bàn Tô Mạn đã lên tiếng,"Con ngồi xuống đây, mẹ có chuyện cần nói."
Du Nguyệt thầm nghĩ không ổn rồi!
Ngày hôm qua sau khi trở về không lâu cô đã nói với bố mẹ về gia thế của Nguyễn Tự Bạch nhưng đáng tiếc ngay cả người bố khoan dung cũng im lặng, nhìn thông tin trên trang tìm kiếm Baidu một lúc lâu mà không nói được lời nào.
Buổi tối cô ngủ cùng với Tô Mạn, Tô Mạn diễn đạt rất rất có nghề, hai người nằm trong chăn trò chuyện câu có câu không, dù không nói rõ nhưng ý tứ đó cũng không phải Du Nguyệt nghe không hiểu.
Đại khái là quá chênh lệch, không thích hợp.
Sau khi Du Nguyệt trở vào phòng ăn liền lâm vào trầm mặc, dường như không khí bắt đầu trở nên áp lực..., Du Nguyệt biết họ muốn nói gì.
Quả nhiên Du Thành Thù nói câu tiếp theo: "Khoảng cách giữa hai đứa quá lớn."
Du Nguyệt phản bác, "Con không muốn."
"Nguyệt Nguyệt ~" mỗi lần muốn đánh bài tình cảm Tô Mạn lại kéo dài âm, "Sự chênh lệch giữa hai con không hề nhỏ, bằng cấp bối cảnh gia thế làm sao con so được, cuối cùng nếu người ta đá con một cái thì người thiệt chỉ có con mà thôi."
Du Nguyệt: "..."
"Cái câu môn đăng hộ đối không phải tùy tiện nói là được." Tô Mạn nhìn con gái
Du Nguyệt: "Con chỉ muốn yêu thôi mà."
Du Thành Thù nhíu mày: "Yêu đương nhưng không chịu trách nhiệm sao?"
"Hay muốn nói chỉ yêu chứ không cưới?" Tô Mạn ở bên cạnh phối hợp.
Du Nguyệt: "Con còn chưa nghĩ xa như vậy."
Du Thành Thù vỗ bàn một cái: "Nhà họ Du ta không sinh trai hư, gái hư cũng không được."
Du Thịnh ở bên cạnh không nói gì, anh ấy chỉ ăn với vẻ mặt hờ hững.
Tô Mạn đi đến bên cạnh kéo tay con gái, nhìn vòng ngọc trên tay Du Nguyệt, "Đây là đồ cái cậu Nguyễn đó tặng con à!"
Cô gật đầu, sau đó rút tay lại không được tự nhiên.
"Con biết cái vòng này bao nhiêu tiền không?" Tô Mạn hỏi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói ra con số mình tự tìm hiểu được.
"Hơn 30.000 tệ?" Tô Mạn nở nụ cười, thanh âm có chút lạnh, "Cậu ta nói con vậy à?"
Du Nguyệt nghĩ nghĩ, "Con hỏi Tưởng Tưởng, cậu ấy biết nhãn hiệu này nên tìm hiểu giúp con là 30.000 tệ."
"Chiếc vòng tay này là sản phẩm cao cấp đặt riêng của Y Đằng*. Nó được làm bởi một bậc thầy về ngọc nổi tiếng trong nước, nghe nói một năm chỉ nhận có bảy đơn, rẻ nhất cũng là 50.000 tệ. Sau khi thêm nguyên liệu và hoa văn, chữ cái, những thứ này phải từ 100.000 tệ trở lên. Cái vòng của con phức tạp như vậy, nếu lấy gấp thì phải thêm tiền, nói không chừng nó trị giá hơn một triệu tệ cũng có khả năng." *1 triệu tệ ~ 3.473.138.046 VND
*Minh họa
Du Nguyệt nhíu mày, "Làm sao mẹ biết?"
"Hôm qua lúc con ngủ mẹ đã lén tháo xuống hỏi dì Hà là mẹ của Hà Nhận, gọi video bà ấy nói."
Nhà Hà Nhận cũng giàu có, chắc hẳn sẽ biết.
Nghe mẹ nói xong trong lòng Du Nguyệt hơi khó chịu, cô thật sự không ngờ sẽ đắt như vậy, lúc đó Nguyễn Tự Bạch quay về tặng, anh trực tiếp đeo cho nên cô cũng không thấy được hộp đựng.
Khi về cô cũng có nhìn qua, hỏi Ôn Tưởng cũng nói khoảng 30 40 ngàn tệ nên cũng không để ý nữa, chỉ nghĩ sẽ mua tặng anh lại món quà có giá trị tương đương là được.
Dù sao thì cũng đã viết truyện nhiều năm, số tiền này cô vẫn có thể chi.
"Nếu con không tin thì tự dùng đèn soi đi, phải có khắc ba chữ Cổ Nhân Bảo không."
"Ông ấy là người sáng lập Y Đằng, chỉ làm sản phẩm cao cấp đặt riêng, hơn nữa nghe nói đây vẫn chỉ là giá hữu nghị để làm quen các quan chức, đại gia giúp con ông ấy trong kinh doanh thôi."
Khi biết được mức giá này ngày hôm qua, bà cũng sửng sốt và im lặng hồi lâu.
Nói không chừng một triệu tệ còn là nói giảm nói tránh, ngọc vốn dĩ đã mỏng manh mà lại gia công khắc nhiều chữ như vậy, không cần nghĩ cũng biết sẽ rất đắt giá.
"Cứ coi như 1 triệu đi, gia đình kiểu gì sẽ tặng quà như thế?"
"Cậu ta tặng con quà đắt như vậy con đáp lễ được không, con tặng lại bao nhiêu? Tặng rẻ hơn là lợi dụng mà đắt hơn thì con có tiền sao?"
"Yêu đương thì tặng quà vào ngày lễ là không thể thiếu, con chống chọi được chứ?"
Mỗi từ của Tô Mạn như xoáy vào tim. Du Nguyệt đã im lặng cả buổi chưa nói lời nào.
Tô Mạn lại nắm lấy tay cô, "Biết con có người yêu thật ra mẹ rất vui, nhưng mẹ không hy vọng con tìm một người chênh lệch lớn như vậy, bây giờ yêu chỉ cần tươi tắn xinh đẹp, về sau ở bên nhau lâu dài thì cần xem xét đủ điều."
"Mượn chuyện con và anh trai giành nhau đùi gà khi còn bé, con nói với cậu ta chuyện này cậu ta có hiểu không? Con nhà giàu thì thiếu đùi gà sao? Đoán chừng đến chân gà người ta cũng không thèm."
"Dì Lý ở khu nhà chúng ta con còn nhớ không?"
"Con nhớ."
Đương nhiên là cô nhớ rõ.
"Chuyện xưa của bà ấy con quên à, lọ lem kết hôn với đại gia nhất thời phong quang vô hạn, cuối cùng mới hai năm đã ly hôn, đảo mắt chưa đến nửa tháng trước chồng cũ đã cưới thiên kim con nhà giàu..."
"Mẹ đừng nói nữa." Cô đánh gãy.
Tô Mạn ngừng lại, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh.
Thông báo WeChat của Du Nguyệt vang lên, là tin nhắn của Nguyễn Tự Bạch nói anh đã đến.
"Chiều nay con sẽ ra ngoài."
"Nguyễn Tự Bạch tới rồi, con phải đi đây."
Edit: riri_1127
"Nguyễn Tự Bạch tới rồi, con phải đi đây."
Nói xong cô đi vào phòng của mình, để lại căn phòng nặng nề.
Du Thành Thù nhìn vợ càu nhàu, "Sao bà nặng lời thế?"
"Chẳng phải tôi vì con bé sao, tranh thủ bây giờ tình cảm chưa sâu đậm giải quyết sớm."
Cuối cùng Du Thịnh cũng buông đũa, "Ăn no rồi, con có việc."
Du Thành Thù giữ anh ấy lại, "Bạn trai của Nguyệt Nguyệt đáng tin không?"
"Làm sao con biết, cũng không phải bạn trai con." Bây giờ trong lòng anh còn phiền muộn lắm!
Dựa vào sự hiểu biết về bố mẹ, anh ấy biết họ sẽ phản đối nhưng chả hiểu tại sao bây giờ anh ấy vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
Tô Mạn nói với Du Thành Thù: "Hay là tôi xin phép nghỉ mấy này ở lại với con?"
Du Thành Thù phản đối, "Tình huống bây giờ ra sao bà không biết à, sắp thi đến kỳ thi tốt nghiệp mà bà lại xin nghỉ?"
Tô Mạn thở dài, không nói gì. Khi bà vào phòng thấy con gái đang trang điểm.
Du Nguyệt mặc một chiếc váy lệch vai màu trắng có hoa đỏ, tôn lên vóc dáng chuẩn cùng mái tóc đen nhánh bồng bềnh hơi xoăn càng làm nổi bật nước da trắng ngần. Khuôn mặt trái xoan của cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ trang điểm lại càng mê người hơn. Tô Mạn lại thở dài, điều bà sợ chính là sợ người nọ chỉ nhìn trúng cái vẻ ngoài này của con gái bà mà thôi.
Mà trên thế giới này thứ không thiếu nhất là người đẹp.
*Dĩ sắc kỳ tha nhân, sắc suy nhi ái trì.
Ngạn ngữ này ý chỉ những người dùng sắc để thu hút người khác, sắc tàn tình sẽ tan.
Bà thật sự sợ con gái mình rơi vào trường hợp như Lý Na năm đó. Với hai đứa con này, bà không kỳ vọng và đặt mục tiêu quá lớn, chỉ mong cả hai có thể sống bình an.
Lúc nên học thì học, nên làm thì làm, nên yêu thì yêu, tiến hành thực hiện từng bước giống như bao người trên thế gian này là được.
Nếu như Nguyễn Tự Bạch không có gia thế tốt như vậy thì trai xinh gái đẹp đương nhiên sẽ tương xứng rồi.
Bà than nhỏ, đáng tiếc.
Tô Mạn cũng không phải kiểu người bảo thủ, biết lần đầu con gái yêu đương không nên nói nặng lời, bà chỉ khuyên bảo con nghĩ đến hậu quả nhiều một chút.
Lúc Du Nguyệt hỏi khi nào bố mẹ về nhà, cô có được đáp án là xế chiều ngày mai.
Lúc cô đi ra cửa Tô Mạn không nhịn được vẫn nhắc với theo bảo cô suy nghĩ về lời nói của bà thật kĩ..., Du Nguyệt chỉ cười không nói, vui vẻ ngâm nga rời đi.
Nhưng ngay khi đến cửa thang máy mặt mày Du Nguyệt bắt đầu trầm xuống.
Nhìn vòng tay xanh nhạt trên cổ tay cô lại nghĩ tới lời Tô Mạn nói.
Ra cổng khu cư xá thấy xe của Nguyễn Tự Bạch, Du Nguyệt thuần thục ngồi lên.
Nguyễn Tự Bạch nhìn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chẳng có chút tinh thần nào, anh mới hỏi cô làm sao vậy.
"Không có việc gì."
"Chúng ta tìm một chỗ tâm sự đi anh!"
Thanh âm của cô rất bình thản, điều này lại làm linh cảm có chuyện bất thường của Nguyễn Tự Bạch sâu thêm mấy phần.
"Hay là đi Sơn Thủy Nhất Sanh nhé?"
Sơn Thủy Nhất Sanh là biệt thự Nguyễn Tự Bạch mua ở đường Dung Hòa, vì khá gần công ty nên anh mới mua, trước khi dọn đến Giang Thượng Viện bình thường anh hay ở đó.
Trước đây Du Nguyệt có nghe anh nhắc tới nhưng cô chưa từng đến lần nào.
Đang thấy chán nản, bây giờ về nhà lại phải đối mặt với sự cằn nhằn liên miên của bố mẹ nên cô đồng ý.
.
Trên đường hai người không nói lời nào, lái xe vào Tam Thủy Nhất Sanh gặp phải xe cảu Lục Triêu Ngôn đang đi ra.
Mấy người vừa chào hỏi nhau xong cũng tách ra ngay, hỏi mới biết Lục Triều Ngạn cũng có nhà ở đây.
"Có vẻ hai anh thân nhau thật."
Nguyễn Tự Bạch không phủ nhận.
Sơn Thủy Nhất Sanh là một tòa biệt thự độc lập, diện tích không lớn bằng biệt thự ở Châu Sơn, cao ốc đan xen, núi nhỏ cùng sông xanh song trọng vờn quanh, kiến trúc chủ thể nhìn qua thật sự tràn đầy phong cách khoa học viễn tưởng.
Điều quan trọng nhất là phía sau nhà có một bể bơi, tường cao sừng sững bịt kín toàn khuôn viên, sau khi dạo một vòng Du Nguyệt rút ra một kết luận: đẹp, đại khí, cao cấp và đắt tiền.
Hai người ăn chút gì đó, trước khi đến Nguyễn Tự Bạch còn dặn quản gia chuẩn bị một ít đồ ngọt cho cô, mọi thứ sẵn sàng chi chờ người về là được.
Hôm nay thời tiết hơi nóng nực, mặt trời chiếu vào bể bơi ở sân sau, Du Nguyệt cầm lòng không đặng.
Cô rất thích nước, đặc biệt là hồ bơi lớn như thế này, vừa nhìn đã muốn ngâm mình nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Nguyễn Tự Bạch cũng để ý đến sở thích của bạn gái, hỏi cô có muốn thử không nhưng cô từ chối.
Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được nên cô vừa bưng đồ ngọt, vừa cởi giày đến cạnh hồ bơi nghịch nước.
Nguyễn Tự Bạch không đến đó mà chỉ dựa vào vách tường thủy tinh nhìn cô chơi đùa, khóe miệng ngậm một điếu thuốc cười cười yên lặng.
Ánh mặt trời chiếu lên người cô, chân lại đang chơi đùa với làn nước, một tay nhấc váy một tay bưng món điểm tâm ngọt. Thấy Du Nguyệt chơi đùa vui vẻ bất giác anh cũng cười theo, một nụ cười thản nhiên ngay cả chính anh cũng không nhận ra.hắn đều ý thức không đến.
Về sau khi đã thấm mệt cuối cùng cô mới ngồi xuống ghế, lúc này Nguyễn Tự Bạch mới đi tới.
"Có mệt không?" Nhảy tới nhảy lui như trẻ con, anh chỉ nhìn mà cũng mệt theo.
Chơi một lúc tâm trạng của Du Nguyệt đã khá lên nhiều, cô lắc đầu.
"Nguyễn Tự Bạch."
Lúc anh đang định vào nhà lấy thêm chút đồ ăn cho cô thì bị kéo lại, Nguyễn Tự Bạch trong lòng cái chủng loại kia không tốt dự cảm lại tới nữa, sau đó chợt nghe đến cô nói:
"Làm sao bây giờ, hình như bố mẹ em không thích anh cho lắm."
Nguyễn Tự Bạch quay đầu lại, vì anh đứng cô ngồi nên từ trên cao nhìn xuống, anh bắt gặp biểu cảm nhút nhát trên gương mặt cô.
Anh hơi giật mình.
"Vậy em nói như thế nào?" Anh lại ngồi xuống.
Du Nguyệt chuyển chủ đề, chỉ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Thoáng chốc anh đã biết cô muốn nói gì rồi.
"Một cái vòng tay thôi mà, làm sao vậy?" Anh hỏi.
Du Nguyệt cúi đầu quan sát nó kỹ càng, sau đó nói: "Em nghe nói cái này ít nhất phải cỡ trăm vạn."
Nguyễn Tự Bạch không biết anh dựa vào đâu mà có được con số này, nhưng vẫn nói: "158."
Du Nguyệt: "Bao nhiêu?"
"158 vạn." Anh bổ sung: "Giá hữu nghị."
"..."
Xem ra lúc trước dì Hà nói thiếu.
Cô lại nhìn thêm một chút, ôi trời: "Quá đắt!"
Nguyễn Tự Bạch kéo cô vào lòng, "Thì ra là vì vậy nên bố mẹ em mới thấy chúng ta không hợp?"
Du Nguyệt gật đầu.
Sau đó chợt nghe anh nói: "Anh không muốn giấu em, tất cả đồ đạc trong nhà anh đều không rẻ, kể cả cái ghế em đang ngồi bây giờ."
Du Nguyệt lập tức nhìn chiếc ghế dựa mình đang ngồi, sau đó nghe anh nói một cái trị giá 8 vạn ~ 27 triệu.
"Có tiền thật đấy." Cô tặc luỡi.
"Tiền chỉ là một khái niệm, có tiền sẽ có cách sống theo kiểu có tiền, không có tiền cũng có cách sống theo kiểu không có tiền, thì làm sao chứ?"
Du Nguyệt phản bác: "Vậy anh hiểu được chuyện hai anh em tranh nhau một cái đùi gà mặt đỏ tới mang tai không?"
Nguyễn Tự Bạch cười cười: "Không thể hiểu được."
Tâm trạng của Du Nguyệt lại trùng xuống, coi như xong.
Tiếp đó lại nghe anh nói thêm: "Nhưng anh hâm mộ."
Anh ôm cô vào lòng, ngồi lên đùi anh, Du Nguyệt vẫn không quen được mức độ thân mật này, giãy giụa một hồi, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ôm.
"Anh cho rằng có tiền là một loại ưu thế, nhưng nó không có thể đại diện cho việc con người đó có nhân phẩm tốt hay không."
"Đa số người khi sinh ra đã được định đoạt sẵn vạch xuất phát của cuộc đời họ, chỉ có một số ít trong số đó được sinh ra tại Rome."
"Cho nên những người còn lại đại đa số đều là người bình thường, nhưng cũng có một số người sẽ vì chính mình mà biện hộ, vì vậy mới hi vọng vu oan cho một số ít người ấy, tựa hồ muốn ma hóa tất cả những kẻ có tiền để tìm lại chút cân bằng trong tâm trí."
"Nhưng điều anh muốn nói với em là dù có tiền hay không thì cũng có người tốt và người xấu. Em không thể đánh chết tất cả mọi người chỉ vì nhìn thấy một vụ án."
"Bố mẹ em cho rằng em và anh không thể nào có kết quả tốt, vậy nếu ở cùng người bình thường thì có thể đảm bảo hạnh phúc cả đời cho em sao?"
"Nếu như không thể chắc chắn điều này thì tại sao không chọn người mình thích, càng có lợi ích hơn để bên nhau?"
Hàng loạt câu trả lời của anh làm Du Nguyệt im lặng cả buổi không nói câu nào.
Mà Nguyễn Tự Bạch cũng không quấy rầy, chỉ ôm cô vào trong ngực một bộ chính nhân quân tử yên lặng nhìn, sau đó nhìn thấy trên mặt cô nở nụ cười.
Sự căng thẳng của anh dịu đi một chút nhưng sau đó nghe thấy cô nói:
"Tuy anh nói rất có lý, nhưng em vẫn phải nghe lời bố mẹ."
Nguyễn Tự Bạch: "..."
"Nguyễn Tự Bạch, chúng ta chia tay đi!"
Giờ phút này không khí tựa hồ đông cứng lại, nét mặt vốn đang tươi cười của Nguyễn Tự Bạch dần dần biến mất.
Ánh mặt trời từ bên cạnh chiếu tới vừa lúc bị vài sợi tóc rũ xuống của anh ngăn trở. Bóng đổ chiếu vào mí mắt, ngay lúc này dần dần khiến ánh mắt anh trở nên lãnh đạm.
"Em nói lại lần nữa đi."
Du Nguyệt vẫn còn ngồi trong lòng anh nhưng ánh mắt cô bình tĩnh, cô dùng đôi mắt hạnh nhìn anh và nói từng chữ: "Em nói chúng ta chia tay đi."
Người đàn ông trầm mặc không đáp lại cô.
Sau đó, ngay sau đó, anh bế cô lên và ném thẳng vào hồ bơi.
"Tai nạn" bất ngờ làm Du Nguyệt hoảng sợ, lúc nổi lên cô chuẩn bị mắng chửi thì thấy anh đã nhảy vào, kéo theo cô cả hai cùng chìm xuống nước.
Du Nguyệt: "..."
Tay chân vùng vẫy trong nước, tóc còn che khuất mặt không nhìn thấy gì, bản năng sinh tồn khiến cô ôm chặt lấy cánh tay anh, ngay sau đó cô cảm giác có thứ gì đó đang áp sát vào mình, môi mềm khẽ nhếch, một ít khí ngay lập tức tiến vào miệng cô.
Du Nguyệt hoảng sợ, trong tình huống thiếu dưỡng khí này, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, cô tham lam hút lấy, không biết qua bao lâu mới được anh kéo ra khỏi nước
Vừa chạm vào không khí, cô liền hít một hơi thật lớn, đưa tay loạn xạ lau nước trên mặt, lớp trang điểm cũng không còn nhưng nhìn cô lại càng chân thật.
"Nguyễn Tự Bạch con mẹ nó anh điên à!" Cô nhịn không được mắng hắn.
Tóc Nguyễn Tự Bạch cũng ướt sũng, dù vẻ bề ngoài có phần lôi thôi nhưng trông lại rất vô tội. Anh vỗ tay lên mặt và cười khẽ: "Không phải em nói chia tay sao? Lúc nãy còn hôn anh nồng nhiệt như vậy".
"Đó bản năng sinh tồn!"
Edit: riri_1127
"Đó là bản năng sinh tồn!"
Nói xong cô tức quá bèn vươn tay đẩy anh xuống nước, căn bản là Nguyễn Tự Bạch không kịp phản ứng, anh cũng không chịu thua, lúc bị bạn gái đẩy anh cũng đã kịp kéo cô theo.
Cuối cùng ai cứu ai cũng không rõ, vì cả hai đều phải cố hô hấp dưới nước nên buộc phải hôn nhau, ôm nhau thật chặt.
Sau khi ngoi lên mặt nước, Du Nguyệt lại giận dữ và tủi thân. Cô chỉ đùa xem thử anh sẽ có phản ứng gì, không ngờ anh thật sự kéo cô xuống nước.
Đúng là cẩu nam nhân!
Vậy mà cô còn định không nghe lời bố mẹ
Oẹ!
Anh không đáng.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hồng đầy nước mắt của cô, Nguyễn Tự Bạch: "..."
Anh giữ chặt cô, thanh âm nặng nề: "Còn chia tay nữa không hả?"
Du Nguyệt lướt qua anh để lên bờ, nhưng vừa chạm vào thành bể bơi đã bị anh kéo xuống nước.
Cô muốn đi lên, anh càng kéo xuống.
Sau mấy lần nữa, Du Nguyệt bị chọc tức đến mức chẳng biết phải làm sao.
"Anh chia tay thật à!"
Cô cảnh cáo.
Nguyễn Tự Bạch chưa phản ứng kịp, "?"
Sau đó bừng tỉnh, "Em lừa anh?"
Vẻ mặt Du Nguyệt châm chọc: "Vừa rồi em định không nghe lời bố mẹ, cảm tạ Nguyễn Tự Bạch, cảm tạ anh cho em biết cái gì là không đáng."
Nguyễn Tự Bạch lại nở nụ cười, bế cô lên bờ, nhưng rất nhanh Du Nguyệt đã phát hiện ra không lên bờ còn tốt hơn nên cô lại tự động nhảy xuống.
Nguyễn Tự Bạch đưa tay vén mái tóc cô, đôi mắt của người đàn ông tràn đầy vẻ ngây thơ, giọng nói có chút tủi thân: "Lần sau đừng nói mấy lời này nữa, anh không thích."
"Muốn anh thích đấy!"
Nói xong cô tức giận kéo anh xuống nước lần nữa, sau đó như lại nghĩ đến điều gì cô lại kéo anh lên, thiếu không khí một thời gian làm Nguyễn Tự Bạch tràn đầy chật vật.
Còn chưa hết giận, cô nâng cánh tay của anh lên cắn một cái, anh hơi thở dốc nhưng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng .
Nhìn thấy cánh tay anh có dấu răng của mình cô mới mỉm cười hài lòng.
Thấy sắc mặt Nguyễn Tự Bạch trông rất nghiêm túc. Ngay khi Du Nguyệt nghĩ rằng chắc anh đang tức giận, anh lại nói: "Trong một trận đấu, đối với một alpha có sức chiến đấu mạnh nhất thì một omega bé nhỏ như em có thể làm gì được hửm?"
Du Nguyệt: "?"
Một lát sau cô cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, đưa tay vịn lấy thành hồ bơi, ngay sau đó sau gáy cô đau nhói, sự đau đớn làm cô phải rướn chiếc cổ thiên nga xinh đẹp của mình và đồng thời mắng một tiếng, "Nguyễn Tự Bạch, anh điên à!"
Buốt rát làm cô vừa đau vừa giận, nhưng Nguyễn Tự Bạch lại tiếp tục thì thầm bên tai: "Nữ nhân, như nàng mong muốn, đây là ấn ký chung thân suốt kiếp ta dành cho nàng."
Du Nguyệt: "..."
Cô nhớ ra hình như đây là lời thoại trong cuốn tiểu thuyết ABO cô viết hồi mới vào ngành. Lát sau anh nâng cằm cô lên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cất tiếng: "Quả nhiên, đời sống là khởi nguồn của nghệ thuật."
Du Nguyệt xấu hổ đến mức muốn chết chìm.
·
Chạng vạng tối Nguyễn Tự Bạch đưa cô về nhà.
Trên đường anh lại hỏi: "Thật sự không thể sắp xếp để người lớn gặp mặt sao em, cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi."
Du Nguyệt lại từ chối lần nữa. Người đàn ông không nói gì thêm.
Du Nguyệt biết tâm trạng của anh không tốt, lúc ở Tam Thủy Nhất Sanh anh đã hỏi chuyện này cô đều bảo không được.
"Sau này anh đây không ém tin đồn cho em nữa đâu nhé." Anh nói rất quyết tuyệt.
Vẻ mặt Du Nguyệt đầy nghi hoặc: "Tin đồn gì?"
Nguyễn Tự Bạch hừ một tiếng, "Hướng bảy giờ có phóng viên chụp ảnh chúng ta."
Thấy vòng vo cả buổi cô cũng không nhìn ra nên anh đành tặc lưỡi, chỉ một ngón tay, "Chỗ đó."
Theo ánh mắt Du Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lẻn vào hành lang và giơ máy ảnh lên chụp ảnh hai người họ.
Du Nguyệt: "..."
"Bị chụp vài lần đều bị anh ém lại rồi." Anh nói cho cô biết.
Du Nguyệt thuận miệng hỏi: "Ém như thế nào?"
"Tiền." Anh lời ít mà ý nhiều.
Nguyễn Tự Bạch nhìn về phía cô, con ngươi thâm thúy tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Ở bên anh sẽ có mạo hiểm như vậy, em phải tập quen nhé."
"Vậy sao anh không bị bắt gặp bao giờ?" Ngoài những bài báo trên tạp chí tài chính, gần như không có tin đồn gì về anh cả.
Nguyễn Tự Bạch cũng không giấu diếm gì, "Trước đây anh đã bị chụp rồi và cũng đã thay đổi nhiều người đóng thế, nhưng vì chỉ có một mình anh nên chụp cũng chả có tác dụng gì, nhưng giờ có em thì khác trước rồi."
Cô bừng tỉnh đại ngộ.
"Cho nên anh hi vọng bố mẹ hai bên gặp mặt, như vậy càng danh chính ngôn thuận thêm chút ít, nếu không sau này có những tin đồn lộn xộn để bố mẹ nhìn thấy thì lại nghĩ như thế nào?"
"Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi không phải đàm hôn luận gả, đã vậy anh với bố mẹ em đều đã thấy nhau không gặp mặt sao được? Anh thì gọi là có mặt, bên phía bố mẹ anh cũng đang thúc giục rất nhiều, đó cũng là tấm lòng và sự tôn trọng của họ."
"Ngày đó mẹ anh đến nói cũng là chuyện này đấy, thật sự nếu không giới thiệu em cho hai người họ làm quen chắc anh phải chuyển về nhà ở."
Phu nhân ở nhà cổ: tôi chưa nói, tôi không có nói, đừng nói mò.
Du Nguyệt ngơ ngẩn trước mấy lời anh nói.
"Hơn nữa anh cũng có tư tâm."
"Thu Thu, anh muốn đưa em đi gặp gia đình và bạn bè, cho mọi người biết là chúng ta đang yêu nhau."
Du Nguyệt bày tỏ không hiểu việc người lớn hai bên gặp mặt và đi gặp bạn bè người thân có gì khác nhau, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng rất nghiêm túc của anh cô lại không đành lòng, "Em đây sẽ cố gắng!"
Anh đã làm nhiều như vậy rồi, có lẽ cô cũng nên chủ động một ít.
Đêm đó nhờ sự nhõng nhẽo, cứng rắn của Du Nguyệt mà cuối cùng Nguyễn Tự Bạch cũng có được tin tức tốt, bố mẹ Du Nguyệt đã đồng ý.
Nguyễn Tự Bạch tranh thủ buổi tối trở về nhà cổ, lúc này Nguyễn Thừa Nghiệp cũng đã về, trong nhà ba người đang ăn cơm tối thấy anh về đều rất bất ngờ.
Tuy Nguyễn Thừa Nghiệp rất vui, nhưng tính khí kiêu ngạo làm ông không thể hiện ra ngoài, khi thấy anh ngồi xuống, ông không khỏi ậm ừ nói: "Còn biết trở về à. "
Bạch Tâm Tâm giẫm chồng một cái ra hiệu cho ông câm miệng.
Nguyễn Tự Bạch cúi đầu ăn cơm không nói một lời, anh ăn rất nhanh, sau khi ăn xong anh nói việc ông bà Du đã đồng ý gặp mặt, vì bố mẹ đã biết trước nên cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là trong lòng âm thầm nhớ kỹ để một lát sau ăn cơm xong đi chuẩn bị vài thứ.
Lão phu nhân Lý Vân bị lãng tai chỉ có thể hỏi lại con trai nhà mình: "Cái gì?"
Bạch Tâm Tâm nói vào tai cho bà cụ biết: "A Tự tìm người yêu rồi ạ."
"Người yêu, người yêu gì?" Bà cụ phản ứng rất nhanh, vẻ mặt mừng rỡ: "Thật sao?"
Sau khi được xác nhận bà cụ hưng phấn nắm lấy tay Nguyễn Tự Bạch, lúc này bà thấy anh thuận mắt hơn bất cứ thời điểm nào, giọng nói run run: "Xem ra là ông nội con hiển linh rồi, biết bà mong cháu dâu nên gửi vợ con tới, tốt, quá tốt..."
Nguyễn Tự Bạch: "Đây là do con tự cố gắng đấy, không liên quan gì đến ông nội."
Mặt Bạch Tâm Tâm trắng không còn chút máu: "Để bà vui vẻ con sẽ mất mấy lạng thịt hả?"
Nhìn bộ dạng mấy người trong nhà hòa thuận trong lòng Nguyễn Thừa Nghiệp rất không vui, bởi vì từ lúc về đến bây giờ Nguyễn Tự Bạch chưa từng nhìn ông.
Tuy rằng trước kia vẫn lạnh lùng với ông nhưng đó là tính cách, nhưng tình huống bây giờ thì khác, rõ ràng là còn giận, cái thằng ranh con này...
Thấy bọn họ càng hòa thuận ông càng tức giận, gương mặt vốn dĩ đã nghiêm túc nay tức giận trông càng lạnh hơn, ông đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Ngày mai chắc tôi không rảnh."
Không năn nỉ mình sao, ha ha, vậy thì mình không đi.
Nguyễn Tự Bạch cũng không thèm nhìn ông, chỉ thản nhiên nói: "Vậy ngày mai chỉ có thể nói bố con qua đời."
Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."
Lần này Bạch Tâm Tâm cũng không giúp con trai nữa, vì dù sao điều bà hy vọng chính là việc cái nhà này khôi phục sự hòa thuận, bà liếc Nguyễn Tự Bạch, "Sao lại nói chuyện với bố vậy hả, chết thì con vui chắc?"
Nguyễn Tự Bạch không đáp.
Lý Vân thấy các con một hồi vui vẻ một hồi lại cãi nhau cũng không biết thế nào, tuy không nghe rõ nhưng hai mắt bà cụ sáng ngời, sau đó hỏi Nguyễn Tự Bạch, "Con có ảnh chụp cô gái ấy không, cho bà nội xem nào."
Anh lắc đầu biểu thị không có.
Bà cụ hơi tiếc nuối, lại bảo hôm nào đưa về để bà nhìn xem, Nguyễn Tự Bạch đồng ý.
Nguyễn Thừa Nghiệp đứng dậy, "Đi thôi!"
Ông gọi là gọi Bạch Tâm Tâm cùng đi chuẩn bị một chút, bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Nguyễn Tự Bạch lại nhíu mày không nói, anh biết rõ tính cách của bố mình, nói một thì không có hai.
Xem ra ngày mai chỉ có thể nói bố mình qua đời.
Vài người cùng nhau ra ngoài, bà cụ gọi bảo mẫu mang điện thoại di động đến, nói bảo mẫu tìm điện thoại của con gái bà bấm số.
"Cầm Cầm ah, là mẹ, đúng là mẹ..."
"A Tự có người yêu, ngày mai bố mẹ nó muốn sang nhà gái gặp mặt, con ra ngoài chuẩn bị đồ đạc đi."
"Đúng, người yêu là con gái..."
"Kết hôn ah, sao lại không kết, đã đến mức gặp mặt rồi thì đoán chừng cũng sắp..."
"Ah, là gia đình gặp mặt? Đính hôn thôi..."
Ở thành phố Vân Xuyên xa xôi, Nguyễn Thừa Cầm cũng rất hào hứng, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của mình, nghe có tin mừng đương nhiên là cười rất vui vẻ.
Vì mở loa ngoài nên người đàn ông đang ăn trái cây bên cạnh cũng rất kích động, sau đó lặng lẽ chuồn ra ngoài lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình: "Nguyễn Tự Bạch muốn kết hôn, ngày mai gặp nhà gái, địa điểm cụ thể để nghe đã, nhất định phải độc nhất vô nhị biết không, nhất định phải độc nhất vô nhị, bây giờ nhanh chóng sắp xếp người đi theo, lúc này chúng ta phải là độc nhất vô nhị!"
Anh ta khởi nghiệp bằng trang web báo giải trí, các loại tin tức đồn đại minh tinh, đại gia, máu chó cái gì cần là có, là một người có khứu giác truyền thông nhạy cảm anh ta tuyệt đối không thể bỏ qua tin tức nóng hổi này được.
Lần này, tin sốt dẻo này phải thuộc về bọn họ đầu tiên!
Anh ta ngẩng đầu nhìn trời, cười rồi nói: "Chà, hôm nay quả là một ngày tốt lành."
Không có nhận xét nào: