Chương 65: Đám cưới (2)
Edit: riri_1127
Chương 65: Đám cưới (2)
Địa điểm tổ chức hôn lễ là một khách sạn nghỉ dưỡng ở ngoại ô của Viêm gia.
Mới đầu Viêm gia cũng không vừa lòng lắm với nơi này, hôn lễ tổ chức ở địa bàn nhà mình, tuy cũng là khách sạn cao cấp, nhưng lại luôn có loại cảm giác "Mưu lợi", không đủ long trọng. Nghê Thường lại nói rằng cô không bận tâm, nhìn chung thì đây là sự lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
Kế hoạch ban đầu của Viêm Trì là tổ chức đám cưới ở nước ngoài. Nhưng hiện tại tình hình dịch bệnh căng thẳng, đừng nói là đi nước ngoài, ngay cả mời khách đến tỉnh khác dự đám cưới cũng là điều viển vông. Địa điểm tổ chức gần thành phố thuận tiện cho tất cả mọi người. Bên cạnh đó, khách mời đa phần là người trẻ tuổi, ước chừng sẽ chơi đến tận khuya, lúc đó nghỉ ngơi cũng tiện.
Địa điểm không quan trọng, kỳ vọng lớn nhất của Nghê Thường là cô không muốn đám cưới của mình trở thành một "dịp xã giao".
Không cần quay chụp, không cần lên báo, không cần ngay cả khách mời mà cô dâu cũng không biết là ai.
Cô chỉ muốn có một đám cưới của riêng mình với những người yêu thương, nhỏ gọn và tinh tế, mọi người có thể tận tình tận hứng.
Ý tưởng của Viêm Trì và vợ phải gọi là 'không mưu mà hợp'. Trong đám cưới này, ngoại trừ phù rể và phù dâu, khách mời của họ thậm chí còn không đến trăm người. Ngoại trừ những người thân và bạn bè thân thiết của hai bên gia đình, danh sách khách mời hoàn toàn do cô dâu và chú rể quyết định:Viêm Trì chỉ mời chỉ mời thêm một số bạn bè thân thiết trong đội đua ở nước ngoài. Còn Nghê gia bên kia cũng mời toàn khách hàng có quan hệ thân thiết và người quen lâu năm.
Bởi vì khách mời không nhiều lắm cho nên có thể chăm chút đến từng chi tiết. Ngoại trừ nghệ sư cắm hoa là mời đến, còn lại hết thảy đều do Viêm Trì và Nghê Thường tự tay làm hết.
Từ cách bố trí trong và ngoài sân, bàn tiệc từ nhỏ đến lớn, quà lưu niệm, bóng bay ruy băng và thậm chí cả bút ký, tất cả đều được đặt làm theo yêu cầu. Nghê Thường thiết kế logo hôn lễ: là một người đàn ông mặc trang phục đua xe đang tay trong tay với cô gái mặc sườn xám xanh biếc.
Viêm Trì đã biến đổi một chiếc moto cũ phong cách cổ điển của mình để làm nơi trưng bánh ngọt. Yên xe được kéo dài thêm về phía sau bằng một chiếc bàn gỗ lớn, mặt trên bày rất nhiều bánh nướng nhỏ, bánh rán và nhiều loại bánh ngọt khác nhau, đều là tự tay Hứa Chi Lam làm. Không quá cầu kỳ nhưng rất tinh tế, giữ nguyên tính chân thực của món ăn, thêm vào đó là hoa và đồ trang trí, trông vô cùng ngon miệng.
Một ngày trước đám cưới, một loạt hoa và cây trang trí đã được vận chuyển bằng đường hàng không đến khách sạn. Chủ yếu là hoa hồng trắng và hoa hải đường đỏ, cùng với nhiều loại hoa nhỏ khác nhau màu hồng, xanh lam và lá cây xanh ngát. Nghệ nhân cắm hoa đã thiết thế bối cảnh xung quanh khác sạn cũng như bên trong sân khấu như một khu vườn nở rộ, hoa cỏ trải khắp mọi nơi -- hoa cắm trong chai, rải rác trên mặt đất, buộc giữa các lan can. . . . . .
Sau khi đến khách sạn, Nghê Thường vội vàng thay quần áo ra, sau đó lại ngồi trước bàn trang điểm.
Qua cả một buổi sáng náo loạn, lớp trang điểm của cô đã trôi đi. . . . . .
Các phù dâu giúp tháo vương miện và búi lại tóc phía sau. Ba cô gái luống cuống tay chân tạo kiểu, thấp giọng bàn tán về kiểu tóc.
Nghê Thường chạm vào một lọn tóc trên thái dương và từ từ mỉm cười. Cô không muốn trang điểm đậm và cũng không thuê chuyên gia trang điểm. Một kiểu tóc đơn giản như vậy đã rất tuyệt rồi và sẽ còn ý nghĩa hơn nếu được vấn bởi những người bạn thân của mình.
Trang điểm làm tóc xong xuôi, Nghê Thường cài chiếc trâm ngọc hoa hồng do chú rể tặng lên. Cuối cùng, cô thay bộ váy cưới sườn xám do chính tay ông cố làm.
Bên cạnh bàn trang điểm, Nghê Hồng Hạnh lặng lẽ nhìn cháu gái chuẩn bị, ánh mắt bà tràn đầy xúc động.
Nhận được ánh nhìn chăm chú của bà ngoại, Nghê Thường quay đầu nở nụ cười: "Bà ơi, nhìn con có đẹp không?"
"Đẹp." Nghê Hồng Hạnh cười, nhẹ giọng trả lời, hốc mắt bà phút chốc đỏ ửng, "Cháu gái của ta rất xinh đẹp. . . . . ."
Cháu gái của bà, bảo bối duy nhất, hôm nay kết hôn rồi.
Làm sao lại nhanh như vậy chứ?
Trong ấn tượng của Nghê Hồng Hạnh, cháu gái vẫn còn là một đứa trẻ được quấn khăn, thời điểm đi theo bố mẹ trở lại Thành Đô, bác sĩ nói Nghê Thường bị suy dinh dưỡng, lúc đó tiếng khóc của cô nhỏ như một chú mèo con. . . . . .
Rõ ràng bà chỉ mới đưa cô về nhà hôm qua.
Ngày đầu tiên cô bé mười tuổi đến nhà cổ, đêm đêm đứng trước cửa phòng rụt rè gọi bà và làm nũng, giờ đây đã kết hôn, ngủ cùng chồng. . . . . .
Nghê Thường cong môi cười, đi đến ôm lấy bà ngoại.
Nghê Hồng Hạnh thở dài ra một hơi, dùng tay vuốt lưng cháu gái. Hai bà cháu im lặng ôm nhau trong chốc lát, Nghê Thường nghiêng đầu dựa vào vai bà, đột nhiên muốn khóc . . . . .
Tiếng cười trong phòng tiệc vang lên, dàn phù rể vẫn đang náo nhiệt, chàng trai tóc vàng vẫn luôn thích tranh cãi cùng Viêm Trì lại bĩu môi:
". . . . . . có thể nói rằng ưu điểm lớn nhất của Viêm Trì là da mặt dày! Nếu không có da mặt dày thì làm sao có thể cưới được vợ chứ? Dù sao thì cô dâu cũng quá xinh đẹp, đúng không!"
"Huynh đệ, nhìn hai vợ chồng mày đôi khi tao cũng thấy xúc động. . . . . Nói thật, trước đây tao không tin vào tình yêu, cũng không muốn vướng vào hôn nhân. Nhưng bây giờ thấy hai người hạnh phúc như vậy, không chỉ có là tao mà là cả mọi người chung quanh nữa, đột nhiên lại có thêm một phần chờ mong tin tưởng vào tình yêu. Cho nên hôm nay bọn tao thật lòng chúc phúc mày, chúc mày và vợ tiếp tục hạnh phúc, nhất định phải cmn hạnh phúc cả đời đấy!"
Khách khứa cười to, ai ai cũng vỗ tay tán thưởng.
"Được rồi, đã đến lúc cháu đi vào rồi." Nghê Hồng Hạnh vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái, sau đó gọi hai đứa trẻ cầm giỏ hoa đi đến.
Nam Nam và một cô bé nhà họ hàng chạy đến với một giỏ hoa nhỏ trên tay. Cô bé mặc váy voan màu tím nhạt ngẩng đầu cười ngọt ngào với Nghê Thường: "Thím nhỏ thật xinh đẹp!"
"Váy của thím nhỏ cũng đẹp!" Nam Nam ngồi xổm xuống, thật cẩn thận chạm vào tấm voan che đầu dài chấm đất của Nghê Thường trên sàn. Cậu bé cũng mặc cùng kiểu tây trang đen với Viêm Trì, nhìn qua trông như một ông cụ non.
Nghê Thường trìu mến hôn lên mặt hai đứa trẻ rồi đứng dậy hít một hơi dài.
Cánh cửa phòng tiệc hé mở, khách khứa lần lượt đứng dậy hướng ánh mắt mong đợi về phía cửa. Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc qua cánh cửa, thần kinh căng thẳng của cô cũng dịu đi phần nào.
Theo nghi thức, cô dâu thường được bố dẫn vào lễ đường. Ban đầu Nghê Thường chỉ nghĩ để bà ngoại đi cùng hoặc đơn giản là tự mình đi, nhưng dù thế nào đi nữa thì phân đoạn này cũng sẽ có chút ngượng ngùng.
Viêm Trì nói không có việc gì, cứ giao cho anh giải quyết là được rồi.
Lễ cưới ngày đó, đèn ở cả hội trường đều bị tắt đi, chỉ để lại một chùm ánh sáng đuổi theo, chiếu vào cánh cửa khi âm nhạc vang lên.
Cánh cửa bằng gỗ hình vòm mở ra, kỵ sĩ trong bộ tây trang đen đi cùng với công chúa của mình, lái một chiếc moto ầm vang mà đến.
Trong tiếng vỗ tay và cổ vũ của mọi người, Nghê Thường như đang ở trong một giấc mơ.
Bánh xe đi đến thổi bay những cánh hoa hồng lên gấu váy cưới sườn xám của cô. Còn trên đỉnh đầu là những bông hoa hải đường đỏ rải rác trên tấm sa mỏng.
Bỗng nhiên Nghê Thường nhớ đến lúc ở cao nguyên, Viêm Trì cứu cô khỏi bọn bắt cóc, chở cô bằng moto và vô tình đi vào cánh đồng hoa hướng dương.
Vào ngày hôm đó, bọn họ phi nước đại đuổi theo những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn. Khi những cánh hoa vàng rơi lên mi mắt cô được lấy xuống, nằm trong lòng bàn tay đang mở ra của người đàn ông. Nghê Thường hy vọng, con đường này có thể dài một chút, dài thêm một chút nữa. . . . . .
Bây giờ lại giống như ngày đó, cô ngồi sau xe và ôm anh thật chặt. Họ lại ở bên nhau, cùng nhau đi về phía ánh sáng.
Giờ đây, con đường đã thật sự dài hơn.
—— dài đến hết cuộc đời này.
Người chủ trì buổi lễ với tư cách là người chứng hôn cũng là một người quen, chính là Hồ chủ nhiệm của Cục Di sản.
Lúc bắt đầu buổi tiệc, Hồ chủ nhiệm ở trên sân khấu đã kể lại một cách sinh động câu chuyện lần đầu mình đến Nghê gia, để cứu một chiếc hộp gỗ nhỏ mà ông suýt bị rách cả quần.
Hồ chủ nhiệm cũng nói rằng lần đó ông đã thấy "gian tình". Khi mọi người đang chăm chăm 'giải cứu' đồ cổ thì có một người làm ngơ trước những bảo vật ấy, chỉ biết bảo vệ cô dâu như một viên ngọc quý trên tay.
Cuối cùng, ông cũng gửi lời chúc đến các bạn trẻ có mặt tại đây, mong rằng mọi người sớm có thể gặp được người coi mình như báu vật.
Sau khi trao nhẫn, cô dâu chú rể trao nhau lời thề nguyện.
Viêm Trì đã sớm có chuẩn bị, anh lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi áo khoác ra.
Nhưng khi ngước mắt lên bắt gặp ánh nhìn của cô dâu, anh lại mỉm cười, vung tay ném nó đi.
"Thành thật với em vậy, mấy lời trong giấy anh đã chuẩn bị rất lâu. Nhưng hôm nay, đến khi nhìn thấy em mặc váy cưới đứng trước mặt, anh chỉ cảm thấy . . . . ."
Anh cười khẽ: "Cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này."
Giữa tiếng hò reo và nụ cười ngọt ngào của cô dâu, Viêm Trì nắm lấy tay Nghê Thường.
"Anh từng nói em và đua xe đều là tín ngưỡng và đam mê của anh. Bây giờ anh muốn cùng đưa em đi xem hết thảy cảnh đẹp của thế gian này. Em có bằng lòng không?"
Nghê Thường gật đầu cười: "Em đồng ý, chúng ta nhất định sẽ đi cùng nhau!"
Sau khi tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người tắt dần, Nghê Thường mới nói lời tuyên thệ của mình.
Cô không thể không biết xấu hổ mà nói với anh, thực ra tối qua cô đã lén luyện tập trước gương.
Nhưng bây giờ khi mở miệng trong lòng vẫn không khỏi nghẹn ngào.
Cô nói: "Trước đây, em cũng từng nghĩ đến tình yêu, nhưng không hề dám có quá nhiều khao khát. Sự xuất hiện của anh quả thật là hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của em."
"Anh làm em cảm thấy tình yêu tựa như vận mệnh không thể nào tránh né cũng không thể thay thế được, giờ đây cả tâm hồn và trái tim em đều tràn đầy hạnh phúc."
"Có thể một ngày nào đó, tình yêu mãnh liệt sẽ trở nên bình lặng. Nhưng vì có anh, em không sợ bình lặng"
"Khi ngày đó đến, em vẫn sẽ luôn ở bên anh, chúng ta, bên nhau trọn đời."
**
Nghi thức qua đi, hôn lễ dần biến thành một buổi party long trọng cuồng hoan.
Rượu sâm panh và âm nhạc làm bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt, chú rể dẫn đầu dàn phù rể nhảy trước mặt cô dâu, sau đó còn kéo cả các khách mời nữ nhảy cùng, nhìn điệu bộ này thì chắc chắn sẽ vui chơi thâu đêm suốt sáng.
Những vị khách lớn tuổi không hứng thú nhảy nhót nên dần dần rời khỏi nơi tổ chức hôn lễ hoặc lên lầu nghỉ ngơi. Sau khi Nghê Thường và Viêm Trì tiễn khách xong, anh không đưa cô trở lại sảnh tiệc mà kéo tay cô đi qua đám đông âm thầm vào thang máy.
Thang máy tốc hành đi lên nhà hàng trên tầng cao nhất.
Nhà hàng không có bàn ghế chỉ để lại không gian rộng rãi thoáng đãng.
Trên tường và sàn nhà đều có trang trí hoa hồng và hoa hải đường, đèn xung quanh rất mờ nhưng ánh nến lại sáng rực rỡ.
Nghê Thường cười cười hỏi anh: "Sao anh lại đưa em đến đây? Ăn tối dưới ánh nến?"
Viêm Trì nhướng mày: "Nếu em đói thì chúng ta cùng ăn."
Cô sờ sờ bụng, lắc đầu, xoay người lại ôm lấy chồng, làm nũng mà tiến vào trong lòng anh.
Ăn gì hay làm gì cũng không quan trọng.
Chỉ cần cả hai có thể ở riêng một chỗ như thế này là cô đã thấy vui vẻ mãn nguyện rồi. . . . . .
Viêm Trì ôm cô một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta khiêu vũ đi?"
Nghê Thường bất ngờ nhìn lên: "Khiêu vũ?"
Anh "ừm" một tiếng và đưa tay vuốt tóc cô ra phía sau.
"Ở nước ngoài có một phong tục như thế này: cô dâu và chú rể sẽ cùng nhau khiêu vũ trong đám cưới, được gọi là Firstdance."
Các cặp đôi sẽ học một điệu nhảy trước một tháng, sau đó sẽ khiêu vũ trước tất cả các khách mời trong đám cưới.
Bọn họ còn không có nhiều thời gian để chuẩn bị cho lễ cưới chứ nói gì đến việc học khiêu vũ, nên anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô. Người phụ nữ của anh da mặt mỏng, nhảy nhót trước mặt nhiều người là không thể, bây giờ hai người giải trí tán tỉnh nhau, vậy là được rồi.
Nghê Thường vẫn có chút thẹn thùng: "Em không biết khiêu vũ. . . . . . anh biết không?"
Không đợi chồng trả lời, cô lại vỗ vào ngực anh và tức giận hỏi: "Trước kia anh khiêu vũ với ai đấy!"
Viêm Trì nở nụ cười, trả lời: "Cấp ba anh đi du học em không nhớ sao? Lúc đó có proms, anh có khiêu vũ qua vài lần."
Khóe mắt Nghê Thường có chút chua: "Vậy lúc anh tốt nghiệp đã nhảy cùng ai. . . . . ."
Viêm Trì cười nhẹ, nâng tay điểm điểm chóp mũi vợ: "Bé con lại biến thành dấm chua hửm ?"
"Anh hoàn toàn không tham gia khiêu vũ, anh đi tập moto."
Khi đó, Viêm Trì tình cờ tham gia giải đấu moto lứa tuổi thanh niên, cả proms và lễ tốt nghiệp anh đều không tham gia, một lòng một dạ nhào vào đường đua.
Lúc ấy Viêm Ngự biết được còn nói cái gì mà, lễ tốt nghiệp và vũ hội là kỷ niệm thời thanh xuân, nếu không đi bây giờ thì sau này sẽ hối hận.
Viêm Trì không cho là đúng, không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao. Cũng không có ai anh thích trong trường cả, khiêu vũ với họ cũng giống như ôm một khối gỗ mà thôi.
Thà sau này ôm vợ mình khiêu vũ còn hơn. . . . . .
Hiện tại, cuối cùng cũng có người cùng anh khiêu vũ đến lúc bình minh.
Viêm Trì cởi áo khoác tây trang, lại đưa tay kéo cà vạt, không nhanh không chậm bước tới quầy bar.
Lúc này Nghê Thường mới thấy, quầy bar bên kia còn có trang bị cả dàn âm thanh.
Khi anh nhấn nút, một giai điệu nhẹ nhàng du dương tuôn ra.
Đó là bài hát chủ đề của "Beauty and the Beast".
Nghê Thường sững sờ, vô thức nhìn xuống váy của mình.
Sau khi làm lễ, cô đã thay một bộ váy khác. Chiếc váy này là do Viêm Trì chuẩn bị, có màu vàng tươi như váy của nàng công chúa Belle trong phim, váy sa tanh được xếp nhiều lớp bằng chỉ vàng, rất lộng lẫy và bồng bềnh.
Nghê Thường mỉm cười nhìn người đàn ông đang đi về phía mình
Anh không phải là dã thú.
Tuy rằng đôi khi. . . . . .cũng có thể gọi là. . . . . .
Là dã thú đi.
Nhưng hầu hết thời gian, anh là một kỵ sĩ ôn nhu và kiên định.
Kỵ sĩ đi đến trước mặt cô, đứng nghiêm, nâng tay làm một tư thế mời, đôi mắt đen láy của anh mang theo ý cười ấm áp: "Không biết tôi có vinh hạnh mời công chúa khiêu vũ được không?"
Nụ cười trong mắt công chúa rực rỡ, đôi môi cô cong lên.
Nhưng rất nhanh Nghê Thường lại phát hiện ra rằng để trở thành một công chúa không dễ dàng như vậy.
Sau khi bước được mười bước và giẫm lên chân chồng lần thứ tư, Nghê Thường xấu hổ và bất lực: "Quên đi. Em sẽ không nhảy nữa . . . . . ."
Cô không thể tin rằng chân tay của mình lại lạc nhịp đến vậy.
"Em sẽ giẫm lên chân anh nữa mất -- a!"
Hai chân cô đột nhiên hẫng lên.
Viêm Trì vòng qua eo cô, làm cho hai người dính chặt vào nhau. Cả hai bàn chân của cô đều được đặt trên giày anh.
Anh cong môi cười: "Em có thể giẫm lên mà."
Mũi giày cô giẫm lên trên giày anh, còn gót giày qua loa hẫng lên ở trên không. Anh mang cô đi từng bước một.
"Được rồi, để em xuống đi." Nghê Thường thả lỏng mà nhìn xuống nơi bàn chân chồng lên nhau của hai người, ". . . . .Anh không đau sao?"
Viêm Trì cong môi, vòng tay ôm eo cô siết chặt, dùng hành động thay thế câu trả lời.
Mắt Nghê Thường khẽ chớp, hai cánh tay mảnh mai vòng qua cổ, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Mí mắt Viêm Trì khẽ động, một tay ôm lấy sau đầu cô, anh cúi đầu hôn càng sâu.
Nghê Thường chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đầu óc lâng lâng. Trong vũ điệu quay cuồng, dưới đôi môi dịu dàng của anh, cô như muốn tan chảy. . . . . .
Bên ngoài đột nhiên có tiếng nổ lớn, Nghê Thường sửng sốt quay đầu lại. Trước khi cô kịp nhận ra, anh đã dắt tay cô tới trước cửa sổ.
Viêm Trì buông cô ra, lại vòng tay qua cổ, ôm lấy cô từ phía sau. Anh vẫn thích ôm cô như thế này nhất, không chỉ thỏa mãn cảm giác sở hữu, mà qua gương còn có thể nhìn thấy gương mặt và ánh mắt sáng ngời của cô.
Nghê Thường nhìn pháo hoa rực rỡ trên không trung, sững sờ: "Cái này cũng là anh chuẩn bị à?"
Lửa khói đã đáp lời thay anh- những chấm sáng màu bạc nở rộ trên bầu trời, tạo thành hai chữ cái "Z"
Pháo hoa tiếp theo là một trái tim màu đỏ.
Viêm Trì ghé sát vào tai cô: "Em thích không?"
Nghê Thường đưa mắt nhìn lên trời, không nói nên lời.
Thích.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay cô đều rất thích.
Hôn lễ toàn là những lời những chúc phúc chân thành nhất.
Bầu trời lại là bất ngờ lớn nhất.
Phía sau lưng, còn có tình yêu mênh mông mãnh liệt.
Nghê Thường chớp chớp đôi mắt ánh rực pháo hoa, cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh in trên môi cô, cứng và hơi lạnh.
Đầu ngón tay anh di chuyển, lòng bàn tay to lớn hơi nâng cằm cô để hai người có thể cùng nhau hôn môi.
Hơi thở của anh cũng triền miên: "Tân hôn vui vẻ, vợ yêu."
Nghê Thường mỉm cười: "Tân hôn vui vẻ, chồng yêu."
Cô quay người lại ôm lấy anh: "Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn ~"
Viêm Trì cười khẽ: "Không cần chỉ giáo."
Anh hôn lên đỉnh đầu cô: "Về sau, chồng đều nghe lời vợ hết."
------------------------------------------------------------------------------------------
Thật sự thật sự, Viêm Trì là nam9 không có chỗ nào để chê, TOP1 trong lòng mình huhu
Không có nhận xét nào: